Nhà nước VN luôn nêu cao khẩu hiệu: Ổn định chính trị để phát triển kinh tế. Vì thế, để ổn định chính trị, VN phải dùng công an. Và công an cũng đã tự xác nhận là “còn đảng còn mình” cho nên bảo vệ đảng bằng bất cứ giá nào, bất chấp luật pháp. Nhà báo Bùi Tín trưng dẫn bằng con số rất cụ thể. Lúc còn chiến tranh cấp Tướng công an chỉ có 2 người. Thứ trưởng Bộ công an lúc đó mới ở cấp Đại tá. Nhưng bây giờ, thời bình, con số lại tăng lên đến 1000!
Chính con số nầy tự nó chẳng những đã cho biết là xã hội hoàn toàn không “ổn định chính trị” mà ngược lại. Vì “ổn định” thì đâu cần tăng vượt bực số lượng cấp chỉ huy công an nhiều đến như vậy? Cấp chỉ huy đã thế thì nhân sự công an, cộng thêm lực lượng dân phòng với bọn xã hội đen hỗ trợ là bao nhiêu triệu? Thử nhìn ‘lực lượng công an’ của xã hội Mỹ, mà báo chí VN mô tả là “đầy bạo lực”, một xã hội mà người dân bình thường được mua súng thoải mái để tự vệ! Du khách đến Hoa Kỳ, đặc biệt từ VN, đều rất ngạc nhiên là giữa một “xã hội đầy bạo lực” như thế nhưng không thấy bóng dáng công an ở đâu cả! Phải ‘may mắn’ lắm mới thấy một vài người và lúc đó không phải là hình ảnh ‘bặm trợn’ nhưng rất thân thiện, đang giúp đỡ một ai đó, chuyện gì đó. Còn những hình ảnh rượt đuổi, đấu súng máu me ghê rợn trên đường phố thường thì là từ phim ảnh Hollywood! Hóa ra dân Mỹ được tự do ‘nói xấu chính quyền Mỹ’, điều mà ở VN ai đó dám trưng ra ‘nhân chứng vật chứng’ công an phạm luật thì dễ dàng bị bắt đưa về đồn mà đôi khi chỉ với một thời gian rất ngắn sau đó được cho biết “tự tử vì ân hận”!
Với một lực lượng công an VN hùng hậu như thế nhưng biến cố bạo loạn bất ngờ xảy ra từ Bình Dương lan nhanh đến Vũng Áng, Hà Tỉnh lại không thấy bóng dáng công an ở đâu cả? Đến nỗi rất nhiều người tự động theo dõi, chụp ảnh rồi đưa tin và những hình ảnh đó tràn ngập trên mạng nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa biết ai là người chủ mưu đứng đàng sau. Còn thủ phạm chính đã dùng vũ khí và cả bộ đàm để chỉ huy, chạy xe máy ngờ ngờ vẫn chưa bị bắt hay giải tòa, ngoại trừ vài người bình thường vì hôi của tại Bình Dương hay Vũng Áng đã bị đem ra xử ‘làm lấy lệ’ sau đó ít lâu.
Tại sao công an bất ngờ biến mất để bạo động tràn lan là câu hỏi khó có thể trả lời theo luật pháp nhưng lại khá dễ trong suy nghĩ của người dân, điều mà đảng và nhà nước rất lo sợ. Chính điều nầy đã cho biết là thế lực trong bóng tối của biến cố Bình Dương, Vũng Áng phải là một thế lực bao trùm lên tất cả. Bao trùm công an, bao trùm cả chế độ CSVN!
Tiếp theo sau biến cố bạo động trên đất liền là trên biển. Giàn khoan HD 981 cắm ngay vào vùng lãnh hải VN, chỉ cách đảo Tri Tôn 15 dặm! Coi như cắm ngay vào giữa mặt chế độ. Lực lượng cảnh sát biển được báo chí nhà nước VN mô tả là đã chiến đấu rất anh dũng bằng “súng nước”(!) đôi khi chỉ một tàu của ta phải đối đầu với hàng chục tàu Trung cộng vây quanh! Trong thời điểm đó về mặt ngoại giao thì Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã 2 lần xin qua Bắc Kinh gặp Tập Cận Bình nhưng bị từ chối để sau đó họ cử Ủy viên Quốc vụ viện Dương Khiết Trì, một chức vị cao hơn bộ trưởng ngoại giao, trực tiếp qua “làm việc” với đảng và nhà nước CSVN. Thủ tướng thì khá hơn chút đỉnh khi nói “không hữu nghị viển vông”, còn Bộ trưởng Quốc phòng lại coi biến cố chỉ là “mâu thuẫn giữa anh em trong gia đình”! Trong cùng lúc, Bộ trưởng Ngoại giao VN kêu cứu khắp nơi từ khối Asean đến Hoa Kỳ, nhờ lên tiếng. Được Bộ trưởng Ngoại giao John Kerry đón nhận và mời sang Hoa Kỳ để thảo luận. Cứ tưởng được mời thì Bộ trưởng ngoại giao Phạm Bình Minh sẽ khăn gói lên đường ngay nhưng chuyện lạ khác đã xảy ra. Đảng CSVN lại bắt chước theo cách của Tàu cộng, cử Ủy viên Bộ Chính trị Phạm Quang Nghị, cấp lớn hơn Bộ trưởng ngoại giao, người thuần túy chỉ lo việc trong đảng, đi giao tiếp với chính giới Hoa Kỳ, bất kể nguyên tắc về ngoại giao!
Tất cả những diễn biến trên thật rối rắm, trống đánh xuôi kèn thổi ngược đến vô nguyên tắc! Sự rối rắm vô nguyên tắc nầy có thể suy đoán là giới lãnh đạo Hà Nội đang lúng túng, lo sợ ra mặt. Không phải họ lo sợ vì họa mất nước mà lo sợ vì chính cá nhân họ và gia đình có thể gặp nguy hiểm mà chưa biết phải lo thu xếp như thế nào!
Vì cả một nước được cho là có “ổn định chính trị” bỗng chốc bị lực lượng nào đó gây bạo loạn dễ như trở bàn tay thì liệu cá nhân và gia đình họ sẽ ra sao nếu lực lượng trong bóng tối đó muốn trừ khử chỉ vì họ chưa dám thi hành đúng như lệnh chỉ đạo vì bị áp lực của người VN yêu nước?
Cho nên việc tràn lan Đặc tình Tàu cộng và bọn chúng tha hồ thao túng trong tất cả các tổ chức từ cấp cao nhất Bộ Chính trị, Trung ương đảng, guồng máy nhà nước, đến các địa phương không còn là dự đoán nữa!
Hai biến cố lớn vừa qua đã tạo nên bước ngoặt chính trị tại VN là điều rất rõ ràng. Phản ứng cụ thể của người VN từ trong nước đến hải ngoại là cực lực lên án Tàu cộng xâm lược và hành vi khiếp nhược của đảng và nhà nước CSVN. Phản ứng của các đảng viên hưu trí cộm cán đang xảy ra với Thư Ngỏ.
Mới nhất, là thư của Thiếu tướng Lê Duy Mật, cựu tư lệnh mặt trận Hà Giang đòi phải công khai thỏa thuận Thành Đô ngày 4/9/1990 và tổng kết về cuộc chiến tại Hà Giang 1979-1984.
Dư luận đang chờ đợi phản ứng sau cùng trong nội bộ đương quyền của đảng và nhà nước CSVN, giữa thành phần ngả theo phương Tây để mong cứu được nước và thành phần sống chết cũng bám theo Tàu cộng, dù chỉ để mua được sự bình an nhất thời cho bản thân và gia đình họ!